Chuyến trở về quê mẹ đầy cay đắng
Trước Tết Nguyên đán Nhâm Thìn, người dân
phường 4, phường 5, phường 6 thành phố Mỹ Tho (Tiền Giang) hay gặp một
ông Tây suốt ngày mặc quần jean, áo thun bạc màu, chân mang dép lê lẹp
xẹp đi bộ lang thang khắp các con đường trong khu vực. Nhiều lúc người
ta thấy ông Tây đi bộ mệt, vào ngồi thu lu trong một quán cà phê cóc,
gọi ly trà đá uống giải khát, nét mặt buồn rười rượi.
Những người hiếu kỳ xúm vào thăm hỏi, ông
Tây trả lời mọi chuyện trơn tru bằng tiếng Việt. Từ những câu chuyện
của ông Tây, nhiều người biết người đàn ông quốc tịch Pháp về thành phố
Mỹ Tho thăm quê mẹ, thăm người chị ruột và những đứa em cùng mẹ khác
cha, nhưng cuối cùng lại bị người thân hắt hủi ra đường, đi lang thang
trong tình cảnh đói khát, bệnh tật, không nơi nương tựa.
Đầu tháng 3/2012, theo chỉ dẫn của những
người dân phường 5 thành phố Mỹ Tho, tôi tìm gặp ông Tây đang tá túc ở
tiệm sửa xe gắn máy của ông Trương Văn Hùng ở số 682 đường Lý Thường
Kiệt, phường 5 thành phố Mỹ Tho. Vẫn quần jean, áo thun bạc màu, chân
mang dép lê, nhưng thần thái ông Tây đã tươi tỉnh, tóc tai không còn bù
xù như những ngày sống lang thang ở thành phố Mỹ Tho. Ông Tây khoe, sau
những nổ lực nhờ chính quyền giúp đỡ, Sở Ngoại vụ tỉnh Tiền Giang đã cử
cán bộ tìm hiểu sự việc của ông và ngày 14/3 sẽ cho xe ô tô đưa ông từ
thành phố Mỹ Tho lên sân bay Tân Sơn Nhất để lên máy bay về Pháp. “Vé
máy bay tôi nhờ bà chị ruột mua xong rồi, nhưng bà chị tôi không biết gì
nên mua vé mắc quá. Tôi đọc báo thấy Vietnam Airline đang khuyến mãi vé
đi Paris chỉ có 15,5 triệu đồng tiền Việt Nam, vậy mà bà chị tôi lại đi
mua vé máy bay của hãng Quatas tốn 750 USD, thật là lãng phí”, ông Tây
càm ràm.
Ông Tây Daniel tươi cười bên vợ chồng ân nhân Trương Văn Hùng |
Ngồi nhâm nhi bình nước trà cùng vợ chồng
ông Hùng chủ tiệm sửa xe, ông Tây trầm ngâm kể chuyện cuộc đời và
chuyến trở về thăm quê mẹ đầy cay đắng. Ông Tây tên thật là Daniel Jean
Claude Buzit, sinh năm 1959 tại thành phố Mỹ Tho, từ nhỏ mọi người
thường gọi là Daniel, không có cái tên Việt nào. Daniel còn nhớ rành rẽ,
cha ông là dân Pháp chính gốc, còn mẹ ông là người Việt, quê ở phường 4
thành phố Mỹ Tho hiện nay. Hồi trước cha của Daniel phục vụ trong quân
đội Pháp đóng tại Việt Nam, sau khi giải ngũ thì chuyển qua làm công
nhân cho Chi nhánh hãng bia Con Cọp (bia BGI hiện nay) ở tại Mỹ Tho, nên
cả gia đình của ông sinh sống ở phường 4 thành phố Mỹ Tho.
Ông Tây còn nhớ, hồi xưa chi nhánh hãng bia nơi cha ông làm việc nằm ở góc đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và Lê Thị Hồng Gấm hiện nay, nơi đó bây giờ không còn vết tích gì và trên nền chi nhánh bia ngày xưa hiện giờ là Nhà Văn hóa trung tâm tỉnh Tiền Giang. “Ông bà già tôi sống với nhau sinh được 3 người con gồm một người chị hiện đang sống tại thành phố Mỹ Tho, tôi và một người em. Cha tôi làm việc ở Việt Nam một thời gian thì hồi hương về Pháp, lúc đó ông định mang cả gia đình vợ con cùng về, nhưng không hiểu sao mẹ tôi không chịu đi, nên cha tôi về Pháp một mình. Sau đó mẹ tôi ở Mỹ Tho lấy chồng khác, sinh thêm được mấy người em cùng mẹ khác cha với tôi. Ở bên Pháp cha tôi cũng có vợ khác, đến năm 1975 khi tôi đã 16 tuổi thì cha tôi đón tôi qua Pháp sinh sống. Hiện nay tôi ở tiểu bang 57 gần thành phố Metz, làm công nhân trong một xí nghiệp”, Daniel cho biết như vậy.
Ông Tây còn nhớ, hồi xưa chi nhánh hãng bia nơi cha ông làm việc nằm ở góc đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và Lê Thị Hồng Gấm hiện nay, nơi đó bây giờ không còn vết tích gì và trên nền chi nhánh bia ngày xưa hiện giờ là Nhà Văn hóa trung tâm tỉnh Tiền Giang. “Ông bà già tôi sống với nhau sinh được 3 người con gồm một người chị hiện đang sống tại thành phố Mỹ Tho, tôi và một người em. Cha tôi làm việc ở Việt Nam một thời gian thì hồi hương về Pháp, lúc đó ông định mang cả gia đình vợ con cùng về, nhưng không hiểu sao mẹ tôi không chịu đi, nên cha tôi về Pháp một mình. Sau đó mẹ tôi ở Mỹ Tho lấy chồng khác, sinh thêm được mấy người em cùng mẹ khác cha với tôi. Ở bên Pháp cha tôi cũng có vợ khác, đến năm 1975 khi tôi đã 16 tuổi thì cha tôi đón tôi qua Pháp sinh sống. Hiện nay tôi ở tiểu bang 57 gần thành phố Metz, làm công nhân trong một xí nghiệp”, Daniel cho biết như vậy.
Ông Tây Daniel nói, ở bên Pháp ông rất
muốn về Việt Nam thăm lại quê mẹ, nhưng công việc vất vả không có thời
gian, lương bổng lại eo hẹp nên không có điều kiện để về.
Tuy vậy, lâu lâu dành dụm được ít tiền,
ông Tây Daniel lại ra bưu điện gửi măng-đa về Việt Nam cho chị em xoay
xở mua sắm vật dụng sinh hoạt, sửa sang nhà cửa. “Gần đây nhất là năm
1992 tôi dành dụm được 4.500 Franc gửi về cho đứa em cùng mẹ khác cha
sửa lại ngôi nhà ở đường Đống Đa, phường 4 thành phố Mỹ Tho, nơi mẹ tôi
sinh sống đến lúc qua đời. Bên Pháp đi làm kiếm tiền khó lắm nên không
phải lúc nào cũng có dư tiền để gửi về Việt Nam”, ông Tây ngồi bần thần
nhớ lại.
Lần này về Việt Nam để thăm quê ngoại là
nhờ có giấy của bác sĩ bên Pháp yêu cầu ông phải đi nghỉ để dưỡng bệnh
và phải về Việt Nam dưỡng bệnh là tốt nhất. “Nguyên nhân là thế này. Hồi
nhỏ lúc còn ở Mỹ Tho tôi cùng bạn bè hay nghịch phá, leo trèo. Lúc đó
Mỹ Tho còn vườn tược nhiều lắm. Lần nọ tôi leo lên cây vú sữa hái trái
thì bị trượt chân té đập đầu xuống đất bất tỉnh nhân sự, rất lâu người
ta mới tìm thấy tôi và đưa về nhà, từ đó tôi hay bị nhức đầu. Sau khi
sang Pháp định cư và đi làm, thêm một lần tôi bị tai nạn lao động trúng
ngay chỗ bị té lúc trước, nên nhiều năm nay mỗi khi trời trở lạnh là đầu
tôi lại đau nhức như búa bổ. Chính vì vậy mà mùa đông năm 2010 ông bác
sĩ Pháp sau khi cho tôi nghỉ làm việc để dưỡng bệnh đau đầu, biết tôi
quê mẹ ở Việt Nam nên khuyên tôi nên về bên này nghỉ ngơi dưỡng bệnh vì
điều kiện thời tiết ở Việt Nam ấm áp, rất tốt cho sức khỏe của tôi”.
Hỏi tại sao Daniel về Việt Nam thăm quê
mẹ và dưỡng bệnh chỉ có một mình, không có vợ con đi theo chăm sóc bệnh
tật, ông Tây cười buồn hiu, nói: “Đến năm 2005 qua mai mối, sự giới
thiệu của người thân, tôi mới cưới vợ. Vợ tôi là người Việt Nam, quê ở
tỉnh Trà Vinh. Sau khi sang Pháp sống với tôi, cô ta không chịu đi làm
gì hết, bắt tôi đi làm nuôi cô ta và còn vay mượn nợ nần tùm lum của
những người quen, nên hai chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn, chắc trong
tháng 3/2012 Tòa án bên Pháp sẽ giải quyết. Hai vợ chồng tôi chưa có đứa
con nào”.
Bi kịch của Daniel bắt đầu khi cuối tháng
10/2010 ông mua vé máy bay về Việt Nam. Tại sân bay Tân Sơn Nhất,
Daniel được những đứa em cùng mẹ khác cha đón về thành phố Mỹ Tho. Về
đến Mỹ Tho, Daniel sinh sống ở nhà người em trai cùng mẹ khác cha trong
căn nhà trên đường Đống Đa. Ông Tây dự định về Mỹ Tho cho tiền người em
lợp lại mái tôn và lót gạch bông cho ngôi nhà ẩm thấp, nóng nực, ăn cái
tết Việt, ở chơi một thời gian rồi trở về Pháp làm việc khi thời tiết đã
ấm lên. Nhưng cuộc đời thật éo le, chưa đầy một tháng sau thì người em
trai cùng cha khác mẹ cương quyết đuổi ông anh Daniel ra khỏi nhà, còn
người chị ruột cũng không chấp nhận cho đứa em đang cù bơ cù bất về nhà
tá túc.
Theo nhiều người dân quen biết với Daniel
kể lại, sở dĩ có chuyện người thân của ông Tây đuổi ông ra đường là vì
tháng 11/2010 Daniel bất ngờ đâm đơn đến Công an phường 4 và Công an
thành phố Mỹ Tho yêu cầu điều tra vụ ông bị mất trộm tài sản ngay tại
nhà người em cùng mẹ khác cha trên đường Đống Đa. Ông Tây Daniel một mực
cho rằng chính người em cùng mẹ khác cha là thủ phạm lấy cắp số tiền
2.000 euro và 3 triệu đồng Việt Nam của ông cất trong ví, vì toàn bộ
giấy tờ tùy thân vẫn còn y nguyên.
Sau khi Daniel đâm đơn đến cơ quan công
an, người em trai dứt khoát không cho ông sống trong nhà trong khi người
chị ruột cũng làm ngơ, nên ông Tây phải khăn gói đi tìm nơi ở trọ. Qua
giới thiệu của mấy tay “cò nhà trọ”, Daniel thuê một căn phòng của bà C.
ở khu phố 7, phường 6 thành phố Mỹ Tho với giá 1,1 triệu đồng/tháng.
Bà C. còn nhận nấu cơm cho ông Tây ăn
ngày hai bữa với giá 1,2 triệu đồng/tháng, nhưng bắt buộc ông Tây phải
đưa trước ba tháng tiền thuê nhà tổng cộng là 3,3 triệu đồng và tiền ăn
ứng trước là 2,9 triệu đồng. Những tưởng thuê được căn phòng trọ thì sẽ
yên thân sống nốt quảng thời gian ít ỏi trên quê mẹ và chờ cơ quan công
an làm rõ việc mất trộm tài sản. Nhưng chỉ sau 3 tuần ông Tây Daniel đã
phải rời bỏ phòng trọ vì sinh hoạt cá nhân quá bất tiện, bà chủ nhà cho
ăn uống thiếu thốn không xứng với đồng tiền bỏ ra, hơn nữa còn buộc ông
Tây hạn chế sử dụng nước, chuyện vệ sinh cá nhân thì hết sức tồi tệ.
Nhưng sự đời như trêu ngươi người sa cơ lỡ vận, chỉ mới thuê trọ được 3
tuần rồi ra đi nhưng khi ông Tây yêu cầu chủ nhà trọ hoàn lại số tiền
ứng trước còn dư tổng cộng khoảng 4,5 triệu đồng để Daniel đi tìm nơi
trọ khác thì bà C. chỉ chịu trả lại 1,5 triệu đồng, còn 3 triệu thì bà
ta cương quyết không trả.
Đòi tiền chủ nhà trọ hoài không được, một
lần nữa ông Tây Daniel lại phải viết đơn gửi đến công an phường nhờ can
thiệp. Nhưng sau nhiều lần hòa giải mà bà C. vẫn không chịu trả tiền
cho Daniel, chính quyền phường 6 thành phố Mỹ Tho cho biết ông Tây chỉ
còn cách làm đơn khởi kiện bà C. ra tòa để phân xử. Tới nước này thì ông
Tây Daniel đành chào thua, xem như trắng tay.
Hết tiền, không chốn dung thân, ông Tây
Daniel sống lang thang khắp các con đường ở khu vực phường 4, phường 5,
phường 6 thành phố Mỹ Tho. Sau khi xài hết những đồng tiền cuối cùng
trong túi, ông Tây Daniel lột chiếc đồng hồ đang đeo trên tay đem đi cầm
nhưng không ai nhận. Cuối cùng một người thương tình cầm chiếc đồng hồ
cho ông Tây với giá 500.000 đồng, giao hẹn khi nào ông có tiền thì cứ
đến lấy lại đồng hồ, không tính tiền lãi gì hết. Nhưng rồi 500.000 đồng
cuối cùng cũng hết veo, ông Tây Daniel lâm cảnh đói thì xin cơm, xin
nước độ nhật qua ngày, đêm về thì ngủ bất kỳ nơi nào có thể ngả lưng.
Người dân thành phố Mỹ Tho vốn nổi tiếng
hiền lành chất phác và hay thương người, hết sức ngạc nhiên khi thấy một
ông Tây sống lang thang ngoài đường, nói rành tiếng Việt và thường
xuyên xin cơm ăn, nước uống, nên họ xúm nhau hỏi chuyện và khi biết được
hoàn cảnh éo le của ông thì mỗi người đều sẵn lòng ít nhiều giúp đỡ
Daniel trong cơn khốn khó. Và rồi trong cơn hoạn nạn cùng cực, ông Tây
Daniel bất ngờ nhận được sự giúp đỡ chí tình của những người Việt mới
quen ở thành phố này dù họ không hề thân thích ruột rà mà thoạt nghe cứ
tưởng như là chuyện… cổ tích giữa đời thường.
Ngồi nói chuyện với tôi bên chiếc bàn nhỏ
trước tiệm sửa xe gắn máy của ông Trương Văn Hùng, ông Tây Daniel nói
nếu không có sự cưu mang của những người dân thành phố Mỹ Tho tốt bụng
thì giờ này chưa biết số phận của ông sẽ ra sao. Hỏi thăm, tôi được biết
việc gia đình vợ chồng ông Hùng và những người dân xung quanh tiệm sửa
xe của ông giúp đỡ, cưu mang ông Tây Daniel trong cơn khốn khó thật tình
cờ nhưng hết sức cảm động.
Ông Hùng kể, trước Tết Nguyên đán Nhâm
Thìn, em ruột của ông là anh Trương Huệ Minh bất ngờ dẫn ông Tây Daniel
đến nhà chơi, rồi kể rõ ngọn nguồn chuyến về thăm quê mẹ đầy bi kịch của
ông Tây, nói thẳng là hiện nay Daniel đang bị bệnh, hết tiền, không nơi
nương tựa, phải lang thang xin cơm ăn, nước uống. Lúc đầu vợ chồng ông
Hùng hết sức ngạc nhiên, không biết vì sao anh Minh lại…quen với một
ông Tây nghèo khó lang thang không nhà không cửa. Sau đó anh Minh kể,
khoảng tháng 11/2011 nhiều lần đi uống cà phê anh thấy Daniel thường
ngồi chung quán, nói tiếng Việt sành sõi nên hai bên bắt chuyện làm
quen. Sau khi biết Daniel là quê ngoại ở Mỹ Tho, về Việt Nam để dưỡng
bệnh và thăm quê, ăn Tết Nguyên đán, nên thường cùng nhau uống cà phê
sáng. Một thời gian, anh Minh chú ý thấy ông Tây Daniel không gọi cà phê
như thường ngày mà chỉ kêu một ly trà đá rồi… “ngồi đồng” trong quán để
giết thời gian nên lấy làm lạ, gặng hỏi.
Cật vấn mãi ông Tây Daniel mới buồn rầu
bày tỏ chuyện bị mất trộm tiền, bị người thân đuổi ra khỏi nhà không cho
tá túc, sau đó đi thuê nhà trọ thì tiếp tục bị lừa hết tiền, lâm cảnh
không nơi nương tựa, đói lên đói xuống.
Cám cảnh người bạn mới quen, trong lúc
anh Minh lại sống một mình ở căn nhà nhỏ trong một khu yên tĩnh tại
phường 5, anh Minh không ngần ngại cho ông Tây Daniel về ở tạm một thời
gian. Riêng chuyện ăn uống của ông Tây thì anh Minh lo không xuể nên
dẫn Daniel ra nhà ông Hùng…nhờ giúp đỡ. Sau khi nghe anh Minh kể đầu
đuôi sự việc hoàn cảnh éo le của ông Tây, vợ chồng ông Hùng cũng mủi
lòng cám cảnh, nên dù nghề sửa xe gắn máy thu nhập chẳng bao nhiêu, hoàn
cảnh kinh tế gia đình còn nhiều eo hẹp, không bà con thân thích gì hết
nhưng hai vợ chồng ông Hùng quyết định cưu mang, giúp đỡ ông Tây qua cơn
khốn khó.
Vợ ông Hùng kể, từ khi nhận giúp đỡ ông
Tây Daniel, mỗi ngày hai vợ chồng ông đều lo cho ông Tây ngày ba bữa ăn
sáng, trưa, chiều, gia đình ăn gì thì ông Tây ăn nấy, như người thân
trong nhà. Những lúc trái gió trở trời ông Tây đổ bệnh, ông Hùng đích
thân đi mua thuốc cho ông Tây uống, kêu người cạo gió, giác hơi cho
Daniel. Hàng ngày, khi nào mệt và ban đêm thì ông Tây lội bộ từ tiệm sửa
xe của ông Hùng về nhà của anh Minh ngủ. Còn lúc khỏe thì ngồi suốt ở
tiệm sửa xe vừa xem ông Hùng hành nghề vừa chuyện trò đủ thứ chuyện trên
đời.
Lúc đầu những người dân xung quanh và bạn
bè của ông Hùng rất ngạc nhiên khi thấy hai vợ chồng ông tự nhiên lo
lắng cơm nước, thuốc thang cho một ông Tây ở đâu như trên trời rớt
xuống. Nhưng sau khi hỏi han biết được chuyện đời éo le của Daniel, mọi
người cũng chung tay góp sức cùng vợ chồng ông Hùng đùm bọc ông Tây, dù
giữa họ chẳng có mối quan hệ thân thích nào và họ cũng không cần ông
Tây phải trả ơn, trả nghĩa. Người thì cho 50.000 đồng, kẻ thì cho
100.000 đồng để ông Tây có tiền chi xài lặt vặt. Nhiều hôm hai vợ chồng
ông Hùng bận đi đám tiệc không lo được cơm nước cho Daniel, bà vợ của
ông Hùng vẫn chu đáo gửi tiền cho ông Tây ở nhà ăn cơm bình dân. “Nhiều
lần vợ chồng tôi đi đám tiệc Daniel đòi đi theo chơi vì ở nhà một mình
thì buồn. Vợ chồng tôi cũng muốn cho ông Tây đi nhưng bây giờ xe cộ
ngoài đường ghê quá, tai nạn nhiều, chở ông Tây đi thì không có gì khó,
nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất phiền phức vì Daniel là người
nước ngoài, nên từ chối mà trong bụng áy náy lắm. Hôm Tết Nguyên đán,
Daniel ăn tết cùng với gia đình tôi”, bà vợ ông Hùng cho biết.
Nhưng cảm động nhất là trường hợp ông Chung Văn Tư, ở phường 7 thành phố Mỹ Tho, người bạn già của ông Hùng. Ông Tư cuộc sống còn túng thiếu, ở chung nhà trọ với người con gái, hàng ngày phải đi bán vé số mưu sinh. Lần nọ ghé tiệm sửa xe gắn máy của ông Hùng chơi, thấy ông Tây Daniel ngồi thu lu một góc, hỏi chuyện thì được ông bạn già cho biết hoàn cảnh trớ trêu của ông Tây, nên ông Tư cũng hết lòng giúp đỡ. Hôm ông Tây Daniel phải xuống Công an Tiền Giang gia hạn passport, ông Tư là người tình nguyện lấy chiếc xe gắn máy cà tàng của mình chở Daniel đi. Đến nơi làm thủ tục xong xuôi, phải đóng tiền lệ phí gia hạn là 275.000 đồng nhưng lúc đó trong túi ông Tây chỉ còn đúng 100.000 đồng. Daniel loay hoay không biết phải làm sao, ông Tư thấy vậy liền vét hết tiền số tiền đang có trong túi đưa cho ông Tây đóng lệ phí, rất may là vừa đủ số tiền 275.000 đồng, khiến ông Tây vô cùng xúc động.
Nhưng cảm động nhất là trường hợp ông Chung Văn Tư, ở phường 7 thành phố Mỹ Tho, người bạn già của ông Hùng. Ông Tư cuộc sống còn túng thiếu, ở chung nhà trọ với người con gái, hàng ngày phải đi bán vé số mưu sinh. Lần nọ ghé tiệm sửa xe gắn máy của ông Hùng chơi, thấy ông Tây Daniel ngồi thu lu một góc, hỏi chuyện thì được ông bạn già cho biết hoàn cảnh trớ trêu của ông Tây, nên ông Tư cũng hết lòng giúp đỡ. Hôm ông Tây Daniel phải xuống Công an Tiền Giang gia hạn passport, ông Tư là người tình nguyện lấy chiếc xe gắn máy cà tàng của mình chở Daniel đi. Đến nơi làm thủ tục xong xuôi, phải đóng tiền lệ phí gia hạn là 275.000 đồng nhưng lúc đó trong túi ông Tây chỉ còn đúng 100.000 đồng. Daniel loay hoay không biết phải làm sao, ông Tư thấy vậy liền vét hết tiền số tiền đang có trong túi đưa cho ông Tây đóng lệ phí, rất may là vừa đủ số tiền 275.000 đồng, khiến ông Tây vô cùng xúc động.
Ông Hùng còn nhớ như in hôm 21/2/2012,
sau một thời gian được những người tốt bụng ở thành phố Mỹ Tho cưu mang
hồi phục sức khỏe, ông Tây Daniel quyết định tìm đến Tòa Tổng lãnh sự
Pháp tại thành phố Hồ Chí Minh để nhờ giúp đỡ trong cơn khốn khó, nhưng
trong túi lại không có tiền.
Chính vợ chồng ông Hùng và những người
hàng xóm tốt bụng đã gop góp mỗi người vài chục ngàn cho Daniel làm lộ
phí, còn ông Tư lại một lần nữa tình nguyện lấy chiếc xe gắn máy 50 phân
khối đã cũ nát của mình chở ông Tây vượt quãng đường dài hơn 140 km cả
hai lượt đi về để đến Tòa Tổng lãnh sự Pháp nhờ giúp đỡ. Những người dân
xung quanh tiệm sửa xe của ông Hùng nói rằng, ngày hôm đó nhìn cảnh một
ông già tóc bạc phơ ì ạch đèo một ông Tây dáng vẻ tiều tụy trên chiếc
xe gắn máy cà tàng để tìm đường về Pháp, nhiều người cảm thấy mủi lòng.
Nhưng thật đáng buồn, chuyến đi ấy kết quả không được như mong đợi của
Daniel và những người dân tốt bụng ở thành phố Mỹ Tho.
Ông Tây kể, khi lên đến Tổng lãnh sự quán
Pháp tại thành phố Hồ Chí Minh trình bày sự việc, các nhân viên ở đây
đều hết sức thông cảm với hoàn cảnh trớ trêu của Daniel nhưng cho biết
hiện nay họ không có chính sách hay bất kỳ khoản kinh phí nào để giúp đỡ
ông Tây khốn khổ. Vậy là ông Tây lại trở về thành phố Mỹ Tho tiếp tục
sống trong sự cưu mang, đùm bọc của những người tốt bụng. Vợ chồng ông
Hùng nói, thấy hoàn cảnh của Daniel khổ quá, có người thân mà bị họ
ruồng bỏ vì không có tiền, nên cưu mang làm phước chứ chẳng hề vụ lợi gì
hết. Mà nói thật ông Tây Daniel ngoài hai bàn tay trắng thì có tài sản
gì để mà vụ lợi?
Giữa lúc con đường về Pháp quốc của ông
Tây Daniel đang mù mịt không lối thoát thì tình cờ một vận may đến với
ông. Ông Hùng kể, tiệm sửa xe của ông có một khách quen là phóng viên
của tờ báo địa phương. Một lần anh này đến tiệm ông Hùng để sửa xe, nhìn
thấy ông Tây Daniel ngồi thu lu buồn bã trong góc tiệm bèn hỏi thăm.
Khi nghe vợ chồng ông Hùng và nhiều người hàng xóm kể lại câu chuyện trớ
trêu, bi kịch của ông Tây, anh phóng viên này chụp ảnh ông Tây và viết
bài kể lại câu chuyện của Daniel trên báo địa phương. Sau đó nhờ bài
viết này mà Sở Ngoại vụ Tiền Giang mới biết có một ông Tây đang sống
lang thang khốn khổ ở thành phố Mỹ Tho và được những người dân tốt bụng
cưu mang, đùm bọc. Sở Ngoại vụ Tiền Giang đã cử cán bộ đến tiệm sửa xe
của vợ chồng ông Hùng để tìm hiểu cặn kẽ sự việc, tiếp xúc trực tiếp với
Daniel, sau đó đề nghị đưa ông Tây về Trung tâm bảo trợ xã hội của tỉnh
sinh sống chờ Sở Ngoại vụ làm thủ tục giúp ông trở về Pháp.
Cũng nhờ bài báo của anh phóng viên này
mà người chị ruột của ông Tây Daniel hồi tâm, tìm đến tiệm sửa xe của vợ
chồng ông Hùng tìm em, nhưng ông Tây nhất định sống với những người dân
đã cưu mang mình trong cơn khốn khó. Trước tình cảnh đó, người chị của
ông Tây đành chấp nhận, lâu lâu mang thức ăn đến cho ông và cho mọi
người biết Daniel còn gửi bà giữ một số tiền đủ để mua vé máy bay trở về
Pháp. Sau khi Sở Ngoại vụ Tiền Giang hoàn tất mọi thủ tục để ông Tây
Daniel được quay về Pháp, người chị của ông đã mua vé máy bay cho ông
bay vào ngày 14/3/2012.
Bây giờ thì Daniel vui lắm, vì chỉ còn
vài ngày nữa là lên máy bay về Pháp. Tranh thủ những ngày còn ở lại Mỹ
Tho, ông Tây đi xin số điện thoại của những người từng cưu mang, giúp đỡ
mình để liên lạc. “Tôi về Pháp chuyến này để giải quyết hai việc quan
trọng: thứ nhất là ra tòa ly hôn với người vợ, thứ nhì là nhận công việc
mới. Nhưng khi rảnh rỗi, có tiền mua vé máy bay tôi sẽ trở lại Mỹ Tho
thăm những người đã giúp đỡ, cưu mang tôi lúc khó khăn hoạn nạn, ơn đó
tôi không bao giờ quên”, Daniel nói.
Riêng chuyện tài sản bị mất, Daniel nói cứ để công an điều tra sự việc, nhưng cũng còn may mắn là những tên trộm chỉ lấy tiền còn giấy tờ tùy thân và 3 tấm bằng lái xe của ông (Daniel có bằng lái mô tô, xe ô tô và xe tải nhẹ) chúng không vứt bỏ. Nếu mất hết giấy tờ thì chuyện làm thủ tục trở về Pháp quốc của ông sẽ rất nhiêu khê, phức tạp. Còn những người tốt bụng đã cưu mang giúp đỡ ông Tây lang thang trong suốt những tháng qua thì cười rất tươi, nói dẫu sao trời cao cũng còn có mắt, câu chuyện éo le của Daniel cuối cùng cũng kết thúc có hậu.
http://baodatviet.vn/Home/congdongviet/Ong-Tay-bi-ruot-thit-nguoi-Viet-duoi-ra-duong-vi-ngheo/20123/197120.datviet
Riêng chuyện tài sản bị mất, Daniel nói cứ để công an điều tra sự việc, nhưng cũng còn may mắn là những tên trộm chỉ lấy tiền còn giấy tờ tùy thân và 3 tấm bằng lái xe của ông (Daniel có bằng lái mô tô, xe ô tô và xe tải nhẹ) chúng không vứt bỏ. Nếu mất hết giấy tờ thì chuyện làm thủ tục trở về Pháp quốc của ông sẽ rất nhiêu khê, phức tạp. Còn những người tốt bụng đã cưu mang giúp đỡ ông Tây lang thang trong suốt những tháng qua thì cười rất tươi, nói dẫu sao trời cao cũng còn có mắt, câu chuyện éo le của Daniel cuối cùng cũng kết thúc có hậu.
http://baodatviet.vn/Home/congdongviet/Ong-Tay-bi-ruot-thit-nguoi-Viet-duoi-ra-duong-vi-ngheo/20123/197120.datviet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét